Chào mừng bạn đến blog Ynghialagi.com Trang Chủ

Table of Content

Anh Sẽ Yêu Em Những Ngày Trời Trở Gió Chương 24 2022

Mẹo về Anh Sẽ Yêu Em Những Ngày Trời Trở Gió Chương 24 Mới Nhất

Pro đang tìm kiếm từ khóa Anh Sẽ Yêu Em Những Ngày Trời Trở Gió Chương 24 được Update vào lúc : 2022-05-02 23:08:08 . Với phương châm chia sẻ Bí kíp về trong nội dung bài viết một cách Chi Tiết Mới Nhất. Nếu sau khi Read tài liệu vẫn ko hiểu thì hoàn toàn có thể lại Comment ở cuối bài để Mình lý giải và hướng dẫn lại nha.

This site is currently private. Log in to WordPress.com to request access.

Thể loại: Hiện đại, nửa thanh xuân vườn trường nửa đô thị, từ tình b.a.n đến tình yêu, từ thanh xuân đến trưởng th.ành, yêu thầm b.a.n thân, ngược tâm, cảm động, thâm tình, HE.
Độ dài: Dự kiến 52 chương (Truyện vốn có 17 chương dài, để tiện cho việc edit nên mình chia mỗi chương ra làm 3 hoặc 4 phần)
Nguồn convert: Chị Tâm Tít Tắp
Tình trạng: Đang edit
Editor: Blue
Beta: Chị Hannah

VĂN ÁN

Một giấc mộng, kéo dãn suốt thanh xuân.

Khoảng thời hạn tươi đẹp tuyệt vời nhất, tình cảm trong sáng thuần khiết nhất, thầm kín và sâu đậm nhất, toàn bộ, cô đều dành riêng cho anh.

Mười lăm năm thanh xuân, mười lăm năm tuổi trẻ, mười lăm năm tình cảm thâm thúy…

Giờ đây đã qua. Chuyện cũ, năm xưa, những ngày tháng đơn thuần thuở đó, giờ đang không thể nào tìm lại được nữa. 

Ban đầu là tuổi trẻ, ở đầu cuối là tình yêu.

Vì anh, sau này cô rốt cuộc không thể yêu thêm ai nữa.

Tình yêu với anh tựa như không khí, còn cô cứ gắng gượng kìm nén thật lâu, thật lâu, lâu đến không thở nổi.

Năm mười hai tuổi ấy, anh nói, Hồ Đào, rất vui được gặp cậu.

Năm mười tám tuổi ấy, anh nói, Hồ Đào, cậu không phải là một ng.uoi đơn độc.

Năm mười chín tuổi ấy, anh nói, Hồ Đào, tôi có b.a.n gái rồi.

Năm hai mươi bốn tuổi ấy, anh nói, Hồ Đào, tôi sẽ chết cùng cậu.

Năm hai mươi bảy tuổi ấy, anh nói, Hồ Đào, tôi muốn kết hôn rồi.

Mời bạn thưởng thức truyên

Anh Sẽ Yêu Em Những Ngày Trời Trở Gió full

trên toptruyenfull.com

Đánh giá: 8.4 /10 từ 49 lượt

Thể loại: Hiện đại, nửa thanh xuân vườn trường nửa đô thị, từ tình bạn đến tình yêu, từ thanh xuân đến trưởng thành, yêu thầm bạn thân, ngược tâm, cảm động, thâm tình, HE.
Editor: Blue
Beta: Chị Hannah

VĂN ÁN

Một giấc mộng, kéo dãn suốt thanh xuân.Khoảng thời hạn tươi đẹp tuyệt vời nhất, tình cảm trong sáng thuần khiết nhất, thầm kín và sâu đậm nhất, toàn bộ, cô đều dành riêng cho anh.Mười lăm năm thanh xuân, mười lăm năm tuổi trẻ, mười lăm năm tình cảm thâm thúy...Giờ đây đã qua. Chuyện cũ, năm xưa, những ngày tháng đơn thuần thuở đó, giờ đang không thể nào tìm lại được nữa. Ban đầu là tuổi trẻ, ở đầu cuối là tình yêu...Vì anh, sau này cô rốt cuộc không thể yêu thêm ai nữa.Tình yêu với anh tựa như không khí, còn cô cứ gắng gượng kìm nén thật lâu, thật lâu, lâu đến không thở nổi.Năm mười hai tuổi ấy, anh nói, Hồ Đào, rất vui được gặp cậu.Năm mười tám tuổi ấy, anh nói, Hồ Đào, cậu không phải là một người đơn độc.Năm mười chín tuổi ấy, anh nói, Hồ Đào, tôi có bạn gái rồi.Năm hai mươi bốn tuổi ấy, anh nói, Hồ Đào, tôi sẽ chết cùng cậu.

Năm hai mươi bảy tuổi ấy, anh nói, Hồ Đào, tôi muốn kết hôn rồi.

Tình trạng: Đang update

Nguồn: lovetheblue2624.wordpress.com

Đọc truyện Anh Sẽ Yêu Em Những Ngày Trời Trở Gió Full, Đoạn trích: Lâm Hướng Tự dường như đang tìm một chỗ để ngồi xuống, không khí trở nên thật yên tĩnh, giọng nói của anh lại càng thêm nhẹ nhàng. Hồ Đào thích anh rỉ tai với ngữ khí như vậy, từ thật nhiều năm trước đó, họ đã thường tâm sự với nhau như vậy này.Anh cười như có như không, như thể đang đặt vướng mắc, lại như thể đang lẩm bẩm một mình, anh nói: “Rốt cuộc thì thế nào mới sẽ là yêu một người đây?”“Chờ đến lúc cậu gặp được người đó, cậu sẽ biết thôi mà.”Lâm Hướng Tự bật cười: “Đừng cố làm ra vẻ nữa, sởn hết cả da gà, chuyện yêu đương cậu không còn tư cách dạy tôi đâu nhá, cậu vẫn còn đấy độc thân kia kìa.”Hồ Đào trầm mặc một lát rồi nói: “Tôi có thích một người.”Lâm Hướng Tự ngẩn người, cảm thấy có gì đó vụt qua trong tâm, thế nhưng khi anh còn chưa kịp định thần lại, Hồ Đào đã làm ra vẻ tự do mà chuyển chủ đề: “Vậy là cậu ấy tỏ tình với cậu sao?”

Lâm Hướng Tự không vấn đáp. Anh nhớ lại ngày hôm đó, Hứa Nhiên Nhiên hẹn anh đi xem phim. Ở bên hồ của ĐH C có một quán cafe ngoài trời, mỗi buổi tối sẽ chiếu một bộ phim truyền hình điện ảnh rất khác nhau, vừa hay hôm đó là một ngày hoài cổ, một bộ phim truyền hình điện ảnh rất cũ được chiếu, nữ chính nhẹ giọng nói: “Love means never having to say you’re sorry.”*

Xem thêm

data-ad-slot="8346126209">

Page 2

Một lúc lâu sau, cô mới nghe được tiếng sột soạt phát ra từ trong phòng. Lâm Hướng Tự lê dép lê ra Open, không nói lấy một lời.Khi ở Indonesia, chính bản thân mình Lâm Hướng Tự cũng trở nên thương, nhưng vì không thích để Hồ Đào lo ngại, hơn thế nữa còn phải xử lý chuyện của Hứa Nhiên Nhiên nên anh luôn cố gồng mình lên để chịu đựng. Đến giờ phút này, nhìn thấy tình trạng tạm bợ của anh, Hồ Đào mới làm rõ rằng anh đã phải gánh chịu nỗi đau lớn đến nhường nào.“Lâm Hướng Tự.”Lâm Hướng Tự nhàn nhạt vấn đáp, tiếp theo đó mới nghiêng người cho Hồ Đào bước vào phòng ngủ của tớ. Cách bài trí bên trong căn phòng vẫn là dáng vóc trong trí nhớ của cô, cô cũng không hề khách khí mà ngồi xuống cái ghế trước bàn thao tác.Hồ Đào nghĩ mãi vẫn không biết nên mở miệng ra sao. Túi tư trang của Lâm Hướng Tự vẫn còn đấy để ở góc cạnh tường, liếc mắt một chiếc là biết được từ khi về nhà anh chưa hề mở nó ra, dường như anh đang cố ý quên nó đi. Hồ Đào muốn nói vài lần lại thôi, ở đầu cuối phải căng da đầu, nói: “Cậu còn nhớ không, thời học cấp ba, cạnh bên hàng rào sân thể dục của trường mình có một loại cây, tôi nói đó là cây hoa lê, cậu bảo không phải. Mấy ngày hôm trước tôi vừa mua cuốn hướng dẫn phân biệt thực vật về đọc, hóa ra cậu nói đúng, đó không phải hoa lê mà là hoa quỳnh.”Lâm Hướng Tự vẫn không mở lời, lẳng lặng chờ cô nói hết: Hồ Đào tạm ngưng một lát rồi tiếp tục nói: “Truyền thuyết kể rằng nhà vua Tùy Cung vì thấy hoa quỳnh nên mới cho xây dựng kênh đào Đại Vận Hà, người Dương Châu còn nói rằng hoa quỳnh không thể sống được nếu rời đất Dương Châu, ấy vậy mà cậu xem, nó kiên cường hơn mọi người tưởng tượng.”“Chính tôi cũng không biết mình đang muốn nói gì, cậu đừng cười tôi.” Hồ Đào cúi đầu, thẫn thờ nhìn sàn nhà, “Hoa quỳnh nở vào tầm tháng bốn, tháng năm, sang năm vào mùa hoa quỳnh nở toàn bộ chúng ta cùng đi ngắm hoa nhé? Cậu đừng có mà qua loa lấy lệ nói rằng chờ sau này, sau này là hoa quỳnh của sau này, tôi muốn ngắm hoa quỳnh sang năm cơ.”“Có một câu thơ thế nào nhỉ, ‘năm năm tháng tháng hoa không đổi, tháng tháng năm năm người khác rồi’*. Lâm Hướng Tự, tôi thật sự không biết phải nói gì nữa… Thật ra, có những điều do số phận đã an bài, toàn bộ chúng ta không cách nào phản kháng, chỉ có thế đồng ý mà thôi.” Một mình cô nói nhiều như vậy, còn lấy cả thơ cổ ra để nói, vậy mà Lâm Hướng Tự vẫn không còn phản ứng gì. Hồ Đào thấy vậy liền cao giọng hỏi: “Cuối tuần cậu có đi học không?”*Trích bài thơ Bạch Đầu Ông Vịnh của thi sĩ Lưu Hy Di.Vẫn không còn tiếng vấn đáp, thế nhưng Hồ Đào chẳng hề nản chí: “Lâm Hướng Tự?”Lúc này anh mới ngẩng đầu lên, trong mắt anh chất chứa nỗi đớn đau vô bờ, anh nói: “Đừng làm mưa làm gió.”“Tôi không làm mưa làm gió, tôi biết cậu đang rất đau lòng, nhưng đau lòng có xử lý và xử lý được chuyện gì đâu.” Hồ Đào gằn từng chữ một: “Cho dù cậu có đau đến thế nào đi chăng nữa, thì cậu ấy cũng đi rồi.”Cô nhìn thấy Lâm Hướng Tự siết chặt nắm tay, có lẽ rằng là đang nỗ lực kiềm chế cảm xúc, Hồ Đào biết tôi đã nói quá lời nhưng cô không thể không nói. Cô bước đến kéo anh đứng lên: “Xin lỗi.”Lâm Hướng Tự trầm mặc rất mất thời hạn rồi mới nhàn nhạt nói: “Để tôi đưa cậu về.”Cánh tay anh bó thạch cao, trông như một tảng đá cồng kềnh, Hồ Đào chợt nhớ ra lúc còn học cấp ba tay này của Lâm Hướng Tự cũng trở nên gãy xương lúc chơi bóng rổ nên lo ngại hỏi: “Tay cậu không sao chứ?”“Phúc lớn mạng lớn.” Lâm Hướng Tự cười tự giễu.Khi anh đi đến cạnh bên cô, Hồ Đào mới nhìn thấy khung ảnh thủy tinh trên bàn học tập mà vừa nãy anh che khuất, trong khung là ảnh chụp anh và Hứa Nhiên Nhiên, hai người sóng vai đứng cạnh nhau, vẻ mặt tươi cười.Hồ Đào bình tĩnh thu lại ánh nhìn, vờ như chưa nhìn thấy gì cả mà đi thoát khỏi phòng.“Mẹ, con đưa cậu ấy về.” Lâm Hướng Tự nói với bà Lâm.Bà Lâm vui mừng gật đầu, giờ đây bà ấy chỉ việc Lâm Hướng Tự chịu đi thoát khỏi phòng, chịu rỉ tai đã là tốt lắm rồi.Lâm Hướng Tự tạm ngưng trước ngã tư thứ nhất sau khi hai người ra ngoài bằng cửa sau, anh lặng im nhìn đám người ở phía trái chiều, Hồ Đào cảm thấy khung hình anh khẽ run rẩy, đây không phải di chứng của vụ tai nạn không mong muốn, mà là anh không thể tiếp nhận được một hồi chia tay. Hồ Đào không nói câu gì, chỉ lẳng lặng đứng cạnh bên anh. Mấy chục giây sau, khi đèn xanh đã sáng lên, Lâm Hướng Tự vẫn không động đậy, tiếp theo đó đèn đỏ lại sáng lên, người đến người đi, xe như nước chảy, bọn họ cứ đứng như vậy qua năm lần đèn đỏ thì Lâm Hướng Tự rốt cuộc cũng mở miệng: “Đi thôi.”Khi trải qua đường, anh luôn giơ tay nắm chặt lấy balo của Hồ Đào như sợ cô sẽ đùng một cái biến mất. Đến khi bọn họ thận trọng trải qua được đường cái thì Lâm Hướng Tự như vừa gặp phải một cơn ác mộng, người đổ mồ hôi đầm đìa. Cuối cùng anh cũng buông tay, nói với Hồ Đào: “Cảm ơn cậu.”Hồ Đào đang quay sống lưng về phía anh, nói: “Để tôi đưa cậu đến nơi này.”Lâm Hướng Tự không hỏi nhiều mà chỉ lẳng lặng đi theo Hồ Đào một đoạn đường rất dài cho tới khi tới hẻm nhỏ nơi có quán đồ chơi làm bằng đường năm xưa. Ông chủ mặc chiếc áo khoác màu xanh nhạt, vẫn nhận ra Hồ Đào và Lâm Hướng Tự: “Hai đứa đều đã lớn quá tuyệt vời rồi.”Hồ Đào cười cười: “Chúc ông luôn luôn khỏe mạnh nhé ạ!”Ông chủ xua xua tay: “Cháu muốn viết chữ hay là vẽ tranh?”“Viết chữ ạ.”“Viết chữ gì?”Hồ Đào liếc nhìn Lâm Hướng Tự vẫn luôn trầm mặc, nói: “Viết ‘buồn bã’ đi ạ.”Ông chủ cầm cái thìa đựng đầy nước đường, chỉ một lát sau đã viết xong hai chữ như rồng bay phượng múa, Hồ Đào nhận lấy, giơ tay đưa tới trước mặt Lâm Hướng Tự. Không nên phải nói, anh cũng đoán ra được cô đang muốn làm gì.Cô há to miệng cắn hết que đường trong tay, còn chưa đã thèm mà liếm những vệt đường còn sót lại trên que gỗ: “Thấy sao, rất đơn thuần và giản dị đúng không ạ, ăn hết cả ‘buồn bã’ luôn này.”Lâm Hướng Tự nhìn khuôn mặt trang trọng của Hồ Đào, lại nhớ đến màn đối thoại của hai người ở đây vào năm lớp mười hai ấy, khóe môi anh rốt cuộc cũng cong lên nở một nụ cười nhàn nhạt.Hồ Đào nhìn thấy nụ cười hiện lên trên khuôn mặt anh, đôi tay đang múa may giữa không trung không khỏi hạ xuống, cô ngẩn ngơ ngẩng đầu chú ý nhìn anh, trái tim không hiểu vì sao mà nóng bừng, nước mắt vô thức tuôn rơi.Lâm Hướng Tự sửng sốt hỏi: “Sao tự nhiên cậu lại khóc?”Hồ Đào giơ tay che mặt, cô hơi ngửa đầu lên để ngăn lại nước mắt nhưng không được, cô càng cố nín, thì nước mắt lại rơi càng nhiều. Hồ Đào nghẹn ngào nói: “Rốt cuộc thì cậu cũng cười.”Biểu cảm trên khuôn mặt Lâm Hướng Tự ngưng đọng lại, hóa thành chua xót, đắng cay, anh khẽ nói: “Xin lỗi, để cậu phải lo ngại rồi.”Hồ Đào vừa khóc vừa ra sức lắc đầu. Bởi vì cô biết, nụ cười trên mặt Lâm Hướng Tự là dành riêng cho cô. Bởi vì cô nỗ lực ăn hết hai chữ ‘buồn bã’, vụng về quơ chân múa tay nên anh mới mỉm cười.Tôi nguyện đứng sau sống lưng bảo vệ cho cậu, trân quý từng nụ cười của cậu; tôi nguyện ở cạnh bên cậu, cùng cậu sẻ chia toàn bộ sướng khổ, vui buồn; tôi nguyện đứng phía trước che chắn cho cậu, vì cậu mà gánh chịu hết thảy thương đau.Hai người không ngồi xe buýt mà chọn đi dạo về nhà Hồ Đào. Bây giờ đang là ngày đông nên trời tối sớm, ráng chiều đỏ rực ở nơi xa, từng đàn chim nhạn nối nhau bay qua khung trời. Hai người lại rơi vào trầm mặc, nhưng Hồ Đào cảm thấy tình cảnh giờ đây không in như vừa nãy, Lâm Hướng Tự nhất định đã cảm thấy bình yên hơn phần nào.Đi đến dưới nhà, Hồ Đào đứng thẳng người nói: “Tôi đi vào đây.”Cô vẫy tay tạm biệt anh, nhưng mới đi được mấy bước, bị gió đông thổi vào mặt lại cảm thấy thật quá lạnh. Cô tự nhiên không bước nổi nữa, cô chỉ muốn bầu bạn bên anh, cùng anh san sẻ nỗi buồn, vì anh mà vuốt phẳng mày, chẳng muốn xa anh dù chỉ trong tích tắc.“Hồ Đào!” Anh bỗng lớn tiếng gọi tên cô.Hồ Đào xoay đầu lại, nhìn thấy mái tóc anh bị gió thổi tung, nhìn thấy bóng tối nặng nề, nhìn thấy những con thiêu thân điên cuồng nhảy vào ngọn đèn đường, nhìn thấy núi Thái Sơn hùng vĩ cách đó cả vạn dặm xa xôi.“Là cậu ấy đã cứu tôi.” Anh gằn từng chữ một, nói cực kỳ chậm, như đang dùng toàn bộ sức lực để nói: “Người chết, lẽ ra phải là tôi.”Lâm Hướng Tự nhớ lại ngày hôm đó, anh cùng với Hứa Nhiên Nhiên bơi vào một trong những hố sâu dưới đáy biển, anh mơ hồ nhìn thấy được một thân mình white color, hình như đó đó đó là cá voi trinh sát trong truyền thuyết. Ấy vậy mà trong khoảnh khắc đó, dòng biển đột ngột đổi chiều, đáy biển xẩy ra một cơn động đất nhỏ khiến anh mất thăng bằng và bị hút xuống phía dưới. Khi đó anh đã khởi đầu mê man, chỉ cảm thấy thoang thoáng có người đang gọi tên anh giữa lòng đại dương thăm thẳm. Nghe nói dưới áp lực đè nén cực mạnh mẽ và tự tin của nước sâu, con người sẽ có được một loại cảm hứng như đang say rượu, gọi là nước sâu gây mê.Lâm Hướng tự cảm thấy tim mình đập ngày càng chậm, cái chết đang dần đến gần. Lá phổi anh đau nhức, làn da đau đớn vô cùng, dường như khi đó anh nhìn thấy Hứa Nhiên Nhiên bơi đến gần mình, anh dồn rất là giơ tay lên muốn ra hiệu cô ấy đừng tới đây nhưng rốt cuộc lại mất đi ý thức.Khi anh tỉnh lại trong bệnh viện, đầu ong ong còn ngũ quan thì tê liệt, hỏi mãi bác sĩ mới nói với anh rằng Hứa Nhiên Nhiên đã đem áo phao cứu trợ lặn của cô ấy cho anh, còn mình thì bỏ mạng dưới lòng biển lớn.Lâm Hướng Tự lẳng lặng nhìn Hồ Đào, mỗi một chữ là một cây rìu giày xéo trái tim anh, vậy mà anh vẫn cố ý lặp lại: “Cậu biết không? Người chết, phải là tôi mới đúng.”Hồ Đào đứng đương đầu với Lâm Hướng Tự, phải rất mất thời hạn sau cô mới mở miệng nói: “Vậy thì sao?”“Cậu ấy dùng sinh mệnh của tớ để cậu được bình an mà đứng ở đây, vậy thì sao? Vậy thì cậu phải từ bỏ giấc mộng của cậu sao? Cậu nỗ lực nhiều năm như vậy, nỗ lực như vậy, nhiều năm như vậy cơ mà, Lâm Hướng Tự,” Hồ Đào nhìn thẳng vào hai con mắt anh, cô phẫn nộ, đau đớn, thương tâm, khổ sở, hàng vạn câu chữ đang hòn đảo lộn trong đầu cô thời gian hiện nay, cô hơi run rẩy: “Từng quyết định hành động của cậu giờ đây, từng thứ mà cậu đang từ bỏ giờ đây, hết thảy đều là vì Hứa Nhiên Nhiên dùng sinh mệnh của tớ mình mình để đổi lấy, cậu đã từng nghĩ đến điều này hay chưa?”Cậu ấy yêu cậu như vậy.Dùng cả sinh mệnh của tớ để yêu thương cậu như vậy.Trái tim Hồ Đào cực kỳ đau đớn, nước mắt chảy đầy khuôn mặt, cô cắn răng nói với anh: “Đừng nói rằng cậu đã quên, năm 1999, khi đứng ở thủy cung cậu đã nói với tôi những gì. Cậu nói rằng chỉ việc còn sống, thì cậu sẽ làm toàn bộ những gì hoàn toàn có thể, mặc dầu nhỏ bé không thấm vào đâu, mặc dầu không thu lại được gì, cậu vẫn cam tâm tình nguyện vì thế mà dâng hiến cả sinh mệnh của chính bản thân mình mình.”Bầu trời đầy sao, lấp la lấp lánh, mỗi ngôi sao 5 cánh trên trời là một người dưới nhân gian. Mỗi cơn gió là một phước lành, đến một ngày nọ, nó sẽ lướt qua muôn núi nghìn sông, lướt qua biển người tấp tập, buông xuống trái tim của một kẻ si tình.

Mỗi người đều giấu trong tâm một câu truyện đau thương, đủ để làm cho những người dân nghe lệ nóng quanh tròng.

Anh Sẽ Yêu Em Những Ngày Trời Trở Gió Chương 24Reply Anh Sẽ Yêu Em Những Ngày Trời Trở Gió Chương 242 Anh Sẽ Yêu Em Những Ngày Trời Trở Gió Chương 240 Anh Sẽ Yêu Em Những Ngày Trời Trở Gió Chương 24 Chia sẻ

Share Link Download Anh Sẽ Yêu Em Những Ngày Trời Trở Gió Chương 24 miễn phí

Bạn vừa tìm hiểu thêm Post Với Một số hướng dẫn một cách rõ ràng hơn về Video Anh Sẽ Yêu Em Những Ngày Trời Trở Gió Chương 24 tiên tiến và phát triển nhất Share Link Down Anh Sẽ Yêu Em Những Ngày Trời Trở Gió Chương 24 miễn phí.

Giải đáp vướng mắc về Anh Sẽ Yêu Em Những Ngày Trời Trở Gió Chương 24

Nếu sau khi đọc nội dung bài viết Anh Sẽ Yêu Em Những Ngày Trời Trở Gió Chương 24 vẫn chưa hiểu thì hoàn toàn có thể lại phản hồi ở cuối bài để Tác giả lý giải và hướng dẫn lại nha #Anh #Sẽ #Yêu #Những #Ngày #Trời #Trở #Gió #Chương

Post a Comment